[ad_1]
GN – Vào những năm tám mươi của thế kỷ trước, đời sống người dân thật khó khăn, thiếu thốn đủ điều. Ấy vậy mà tôi may mắn sinh ra trong một gia đình tương đối đầy đủ. Nhờ ba mẹ tần tảo bán buôn nên anh em tôi ăn học mà không phải bận tâm điều gì. Khốn nỗi tôi lại rất tối dạ, học trước quên sau, mặt mày rất lơ ngơ lúc nào cũng như có một làn sương khói bủa quanh. Ba tôi đã nhọc công kèm cặp, thầy cô ở trường cũng mệt không ít với tôi… nhưng xem ra không kết quả; học hành yếu kém, chữ viết như gà bới. Ba tôi rất thất vọng.
Là một Phật tử thuần thành, có lần ông sực nhớ kinh Địa Tạng dạy về nghiệp chướng và những phương cách hóa giải, thế là làm theo ngay. Tôi học hành bết bát nhưng được cái rất vâng lời, hàng đêm vẫn thường theo ba lên lầu tụng kinh, niệm Phật. Ba tôi bày một chén nước trong trước hình tượng Bồ-tát và bảo tôi cùng tụng kinh Địa Tạng với người; mỗi ngày đều thay nước và uống luôn chén nước thay ra ấy. Hai cha con tụng suốt hai mươi mốt ngày.
Thời gian cứ âm thầm trôi, chẳng mấy chốc đến ngày thi tốt nghiệp. Năm ấy tôi đạt điểm gần tối đa môn Văn (trừ nửa điểm chữ xấu). Trường quận xôn xao, bạn bè ngạc nhiên…, nhiều người bảo:
– Thằng chả trúng tủ.
Kẻ khác lại nói:
– Nó có bùa.
Nói gì thì nói, ba tôi vui lắm, thầy cô cũng vui lắm, nhiều lời khen ngợi. Tôi thì vẫn ngẩn ngơ! Phải nói rằng những năm sau này tôi học có khá lên, riêng nét chữ vẫn rất xấu. Nhiều người vẫn không biết từ đâu tôi học khá lên. Họ bảo:
– Nhà nó có tiền, học tư, học kèm nhiều nên khá vậy thôi.
Họ đâu biết rằng ngày trước tôi cũng học kèm nhưng đâu có khá, nếu không muốn nói là vẫn dốt. Chỉ riêng cha con tôi là biết rõ nhờ đâu và tin một cách chắc chắn như thế. Đó là sự gia hộ của Bồ-tát. Người xưa nói “một phần tâm thành thì một phần cảm ứng”, dân gian cũng có câu “đức năng thắng số”… Sự nguyện cầu thành tâm của tôi đã linh ứng!
Tháng ngày qua đi thật nhanh như “bóng câu qua cửa”, cuộc sống chất chồng nhiều lo toan nên quên bẵng đi chuyện năm xưa. Cho đến một ngày tình cờ đọc báo thấy mục “Tâm linh mầu nhiệm”, tôi xin thuật lại việc xưa mong một lần nữa tạ ơn Bồ-tát gia hộ, tạ ơn cha mẹ đã một đời vất vả nuôi con. Điều quan trọng nữa là tạ ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng lòng tin Tam bảo trong gia đình. Phật pháp ở thế gian không phải chỉ những điều cao siêu như tánh Không, Bát-nhã… mà có những điều đôi khi rất hiện thực, gần gũi với cuộc sống hàng ngày. Có như vậy mới có thể tồn tại và đi sâu vào lòng người.
Bây giờ đã ở tuổi trung niên, tôi lại truyền niềm tin cho con mình… duy trì niềm tin Tam bảo trong gia đình. Hàng ngày, hàng tuần, tùy theo công việc tôi vẫn dành thời giờ tụng kinh, niệm Phật cầu nguyện Tam bảo gia hộ cho cha mẹ, cho gia đình, cho bạn bè thân hữu, cho cả pháp giới chúng sanh. Cầu nguyện suông thì sao có kết quả? Tôi vẫn âm thầm làm những việc có ích cho người và vật trong khả năng của mình. Tôi tuyệt đối tin: “Một phần tâm thành thì một phần cảm ứng, mười phần tâm thành thì mười phần cảm ứng”.
[ad_2]