[ad_1]
GN – 1. Còn nhớ, cách đây 5 năm, khi đó, với nhu cầu mở rộng nhà để thờ tự trang nghiêm hơn nên gia đình tôi quyết định cơi nới thêm khu nhà trên. Do vậy, bắt buộc phải đốn hạ một cây mít đã gắn bó với gia đình khá lâu năm – từ hồi còn là nhà tranh be bé, cũng mấy chục năm tuổi.
Việc quyết định đốn cây mít được đưa ra thì vài hôm sau, má tôi kêu một người trong xóm qua hạ giúp. Mít được hạ xong, cưa làm nhiều đoạn, không xảy ra chuyện gì cho tới vài hôm sau, đột nhiên trong nhà xuất hiện một cặp rắn hổ mây quấn trên mái nhà. Tuy là tư gia nhưng hàng đêm nhà tôi đều tổ chức tụng kinh, bái sám giống như một ngôi thất nhỏ, nên thấy cảnh ấy dù không sợ lắm nhưng cũng cảm thấy lo.
Bấy giờ, má tôi mới sực nhớ là có lần đã nhìn thấy cặp rắn này trú ngụ trên cây mít thì mới hoảng hồn: chắc do mình “phá nhà” mấy ổng nên ổng vào nhà mình để ở. Tôi trấn an má bình tâm, và hãy tha thiết tụng kinh, hồi hướng – “mời” mấy ổng tìm chốn khác để ở. Vài tuần trôi qua, cả nhà cùng sống chung với “hai ông dài” đó và đột nhiên, một buổi sáng còn tờ mờ, tôi nghe một tiếng rơi rất mạnh ở nền nhà và bật dậy. Cảnh tượng hai “ông” rắn dữ bò trong nhà mình khiến người cứng cỏi nào cũng ớn trong người.
Khi đó, tôi và má theo dõi thì thấy mấy ổng bò trước gian thờ một lát rồi lẻn ra ngoài. Đến trưa và tối thì thấy tiếp tục quấn trên trần nhà. Tôi nói với má: Vậy là không ổn. Sau đó, tôi chợt nhớ lại, tích hoàng hậu hóa rắn sau khi chết và duyên khởi của bộ Lương hoàng sám, nên nói với má: Hai má con mình phải tụng bộ Lương hoàng sám – để sám hối việc phá nhà người ta mà không nói một tiếng (dù nó chính đáng với mình), nguyện cho mấy ổng hiểu, thông cảm mà rời đi chứ kiểu này sao an ổn mà ở được.
Liền buổi tối hôm đó, tôi và má khai kinh, tụng Lương hoàng sám. Đúng ba bữa sau khi tụng và lạy Phật hồi hướng thì hai ông rắn đã đi đâu mất, nhà tôi trở lại bình thường. Lúc đó, má con tôi mới thực sự rút ra một điều là, cái cây lâu năm trong vườn nhà mình (dù là của mình) thì cũng không nên tùy tiện chặt hạ mà không thông báo một tiếng cho “cảnh giới” khác, vì chắc chắn đó cũng là “nhà” của nhiều chúng sanh khác.
2. Nghĩ chuyện nhà mình, tôi lại nhớ tới chuyện chùa Long Thọ ở xã Long Khánh, huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh. Tôi và một vài Phật tử thiện tâm năm ngoái đã từng đến đây, nghe Sư cô trụ trì Thích nữ Đồng Lạc kể về việc linh thiêng của ngôi chùa cổ. Đó có thể là những lần “ai đó” gọi dậy công phu, gọi báo có trộm… trong mơ hồ nhưng rất rõ ràng, dứt khoát và chính xác. Trong đó, có một việc cũng liên quan tới chuyện chặt cây.
Sư cô chia sẻ: hồi đó chùa có cây xoài cũng khá lớn tuổi. Vì nhu cầu xây cất chùa nên có ý muốn hạ cây xoài nhưng cô ngại vì “tuổi cây lớn hơn tuổi cô”. Khi đó, Sư cô trụ trì đã thắp hương bạch với Tam bảo, rồi ra “nói chuyện” với cây xoài về việc chùa cần được mở rộng và bắt buộc phải hy sinh cây xoài, mong cây thông cảm cũng như tất cả chúng sanh trú ngụ trên cây hoan hỷ.
Điều bất ngờ là, sau bữa “thưa gửi” đó không lâu thì lá xoài tự rụng, khi đó nhà chùa mới an tâm hạ cây và an ổn xây dựng chùa. Theo Sư cô Đồng Lạc thì mình và mọi loài cộng cư, mỗi loài có duyên-nghiệp riêng, nhiều loài có linh tánh nên mình nghĩ gì đều tương thông. Do vậy phải tôn trọng nhau, đừng có xem thường…
3. Đó chính là “có kiêng, có lành”! Kiêng là tôn trọng và đừng ỷ mình mạnh, mình có quyền, có tiền rồi muốn làm gì cũng được. Trong nhiều cảnh giới khác, có thể có những loài và chúng sinh còn mạnh hơn, nếu mình không sống đàng hoàng thì việc họ chi phối đời sống của mình là có thể lắm. Nên chăng, làm gì đó, đều nghĩ tới Tam bảo, để được soi sáng và cẩn trọng khi làm, khiêm hạ khi hành sự để không bị bất cứ thế lực nào cảm thấy khó chịu. Nhờ vậy mình được an ổn, an ngay trong nếp nghĩ đầy tôn trọng người khác, loài khác.
Thực sự, trong cuộc sống, có nhiều chuyện khó lý giải nhưng nó hiện hữu rất thật và cũng không nằm ngoài nhân quả: người hống hách không trọng ai thì không thể an ổn được và ngược lại vậy thôi!
[ad_2]